Anh em nhà Grimm là hai anh em người Đức tên Jacob Ludwig Karl Grimm (sinh 4 tháng 1 năm 1785 – mất 20 tháng 9 năm 1863) và Wilhelm Karl Grimm (sinh 24 tháng 2 năm 1786 – mất 16 tháng 12 năm 1859). Hai anh em nhà Grimm là những nhà ngôn ngữ học và nghiên cứu văn học dân gian, họ được biết tới nhiều nhất với việc xuất bản các bộ sưu tập truyện dân gian và truyện cổ tích trong đó có nhiều truyện nổi tiếng và phổ biến trên thế giới như Nàng Bạch Tuyết, Cô bé lọ lem hay Hansel và Gretel, Nàng công chúa ngủ trong rừng và Cô bé quàng khăn đỏ.
Người anh Jacob Ludwig Karl Grimm sinh ngày 4 tháng 1 năm 1785 còn người em trai Wilhelm Karl Grimm sinh ngày 24 tháng 2 năm 1786 tại Hanau, một thành phố nhỏ thuộc bang Hessen, gần thành phố Frankfurt am Main. Họ là hai trong số 9 người con của ông Philipp Wilhelm Grimm. Năm Jacob lên 11 tuổi thì ông Philipp qua đời, cả gia đình phải chuyển từ vùng làng quê yên bình lên một căn hộ chật hẹp ở thành phố. Hai năm sau gia đình Grimm lại càng lâm vào cảnh khốn khó sau cái chết của cha mình. Theo một số nhà tâm lý học hiện đại, hoàn cảnh sống này đã ảnh hưởng tới những câu truyện cổ tích của anh em Grimm, trong đó người cha thường được lý tưởng hóa và bỏ qua mọi lỗi lầm, người có quyền lực cao hơn cả lại là các bà mẹ kế độc ác, tiêu biểu là bà hoàng hậu, mẹ kế của Nàng Bạch Tuyết hay bà mẹ kế của Cô bé lọ lem.
Hai anh em Grimm theo học phổ thông Gymnasium Friedrichs ở Kassel, sau đó cả hai cùng theo học luật tại Đại học Marburg. Khi Jacob và Wilhelm bước sang tuổi 20, hai anh em bắt đầu nghiên cứu ngôn ngữ học mà thành quả lớn nhất sau này là Luật Grimm trong ngành ngôn ngữ do hai người phát triển. Mặc dù việc nghiên cứu ngôn ngữ là công việc chính của anh em nhà Grimm, họ lại được biết tới rộng rãi hơn nhờ những câu chuyện cổ tích và dân gian được hai người sưu tập và kể lại theo cách của họ.
Năm 1837, anh em nhà Grimm cùng với 5 giáo sư đồng nghiệp tại Đại học Göttingen đã tham gia cuộc phản đối sự hủy bỏ hiến pháp tự do của bang Hannover do vua Ernst August I. của Hannover tiến hành. Nhóm phản đối này được biết tới ở khắp nước Đức với cái tên Nhóm bảy người Göttingen (Die Göttinger Sieben). Tất cả thành viên của nhóm sau đó đều bị sa thải khỏi trường đại học, ba trong số đó bị trục xuất khỏi Hannover bao gồm cả Jacob Grimm. Jacob và Wilhelm trở về sống với anh trai Ludwig được khoảng một năm thì lên Berlin theo lời mời của vua Phổ.
Người em Wilhelm mất ngày 16 tháng 12 năm 1859, người anh Jacob qua đời bốn năm sau đó vào ngày 20 tháng 9 năm 1863. Hai người được an táng tại Nghĩa trang St. Matthäus Kirchhof ở Schöneberg, Berlin.
Truyện cổ Grimm
Truyện kể gia đình cho trẻ em (tiếng Đức: Kinder- und Hausmärchen) là một tập hợp các truyện cổ tích tiếng Đức lần đầu tiên được xuất bản năm 1812 bởi Anh em nhà Grimm, Jacob và Wilhelm. Bộ truyện này thường được biết tới là Truyện cổ Grimm. Ảnh hưởng của Truyện cổ Grimm rất sâu rộng, được coi là một trong các nền tảng của văn hóa hiện đại phương Tây.
UNESCO chính thức công nhận Truyện cổ Grimm là di sản văn hóa thế giới. Từng được dịch ra 160 thứ tiếng, Truyện cổ Grimm được coi là nguồn cảm hứng bất tận cho các nghệ sĩ hoạt động trong nhiều lĩnh vực nghệ thuật khác nhau như hội họa, âm nhạc và điện ảnh. Hai anh em nhà Grimm bắt đầu sưu tầm các truyện kể dân gian từ khoảng năm 1807 khi nhu cầu tìm hiểu truyện dân gian ở Đức bắt đầu phát triển sau khi Ludwig Achim von Arnim và Clemens Brentano phát hành tuyển tập bài hát dân gian Des Knaben Wunderhorn. Từ năm 1810, hai người bắt đầu thực hiện bộ sưu tập bản thảo truyện dân gian, những tác phẩm này được Jacob và Wilhelm ghi lại bằng cách mời những người kể truyện đến nhà và chép lại những gì họ kể. Trong số những người kể chuyện này không chỉ có những nông dân mà còn có những người thuộc tầng lớp trung lưu và các học giả, những người sở hữu các câu chuyện nghe được từ người hầu của họ, Jacob và Wilhelm còn mời cả những người Huguenot gốc Pháp tới kể những truyện dân gian có nguồn gốc từ quê hương của họ.
Năm 1812, Jacob và Wilhelm Grimm cho xuất bản bộ sưu tập 86 truyện cổ tích Đức trong một cuốn sách mang tựa đề Kinder- und Hausmärchen („Truyện của trẻ em và gia đình“). Năm 1814 họ cho phát hành tập sách thứ hai với 70 truyện cổ tích, nâng số truyện trong bộ sưu tập lên 156.
Lần xuất bản thứ hai của bộ Kinder- und Hausmärchen từ năm 1819 đến năm 1822 được tăng lên 170 truyện. Tập sách này còn được tái bản thêm 5 lần nữa khi anh em Grimm còn sống, mỗi lần đều có thêm những truyện mới và đến lần xuất bản thứ 7 năm 1857 thì con số đã lên đến 211 truyện. Mọi lần in đều có hình vẽ minh họa bao quát, đầu tiên được vẽ bởi Philipp Grot Johann, sau khi ông ấy mất các hình vẽ minh họa được vẽ bởi Robert Leinweber.
Bên cạnh những lời khen ngợi, tác phẩm của anh em Grimm cũng gặp phải những chỉ trích, một số người cho rằng những truyện cổ tích này không thích hợp cho trẻ em mặc dù tên tập sách là dành cho trẻ em, những người khác lại chỉ trích bộ sách có ngôn ngữ không đủ „chất Đức“, cả về thông tin học thuật lẫn chủ đề. Nhiều sự thay đổi sau các lần ấn bản. Năm 1825, anh em nhà Grimm đã cho xuất bản phiên bản thu nhỏ Kleine Ausgabe, chọn lọc 50 truyện cổ tích dành riêng cho độc giả nhỏ tuổi. Phiên bản của trẻ em này đã đi qua mười phiên bản giữa năm 1825 và năm 1858.
Sự nghiệp
Hai anh em nhà Grimm bắt đầu sưu tầm các truyện kể dân gian từ khoảng năm 1807 khi nhu cầu tìm hiểu truyện dân gian ở Đức bắt đầu phát triển sau khi Ludwig Achim von Arnim và Clemens Brentano phát hành tuyển tập bài hát dân gian mang tên Des Knaben Wunderhorn. Từ năm 1810, hai người bắt đầu thực hiện bộ sưu tập bản thảo truyện dân gian, những tác phẩm này được Jacob và Wilhelm ghi lại bằng cách mời những người kể truyện đến nhà và chép lại những gì họ kể. Trong số những người kể chuyện này không chỉ có những nông dân mà còn có những người thuộc tầng lớp trung lưu và các học giả, những người sở hữu các câu chuyện nghe được từ người hầu của họ, Jacob và Wilhelm còn mời cả những người Huguenot gốc Pháp tới kể những truyện dân gian có nguồn gốc từ quê hương của họ.
Năm 1812, Jacob và Wilhelm Grimm cho xuất bản bộ sưu tập 86 truyện cổ tích Đức trong một cuốn sách mang tựa đề Kinder- und Hausmärchen („Truyện của trẻ em và gia đình“). Năm 1814 họ cho phát hành tập sách thứ hai với 70 truyện cổ tích, nâng số truyện trong bộ sưu tập lên 156.
Lần xuất bản thứ hai của bộ Kinder- und Hausmärchen từ năm 1819 đến năm 1822 được tăng lên 170 truyện. Tập sách này còn được tái bản thêm 5 lần nữa khi anh em Grimm còn sống, mỗi lần đều có thêm những truyện mới và đến lần xuất bản thứ 7 năm 1857 thì con số đã lên đến 211 truyện. Bên cạnh những lời khen ngợi, tác phẩm của anh em Grimm cũng gặp phải những chỉ trích, một số người cho rằng những truyện cổ tích này không thích hợp cho trẻ em mặc dù tên tập sách là dành cho trẻ em, những người khác lại chỉ trích bộ sách có ngôn ngữ không đủ „chất Đức“.
Anh em nhà Grimm không phải là những người đầu tiên xuất bản những tuyển tập truyện dân gian. Từ năm 1697, một người Pháp là Charles Perrault đã cho ấn hành một bộ sưu tập truyện cổ tích rất nổi tiếng, ngay ở Đức trong khoảng thời gian từ 1782 đến 1787 Johann Karl August Musäus cũng đã cho ra đời một bộ sách tương tự. Tuy vậy điều khác biệt là trong khi Perrault hay Musäus thường ít khi tuân thủ nguyên gốc những gì họ được nghe kể lại thì anh em nhà Grimm đã phát triển những truyện dân gian này theo cách kể truyện của họ, trong đó viết lại gần như nguyên vẹn những chất liệu dân gian mà họ thu thập được. Vì vậy Jacob và Wilhelm Grimm đã góp phần phát triển phương pháp nghiên cứu hiện đại cho các nhà dân gian học (folklorist).
Mặc dù rất thành công trong việc sưu tầm truyện dân gian nhưng công việc chính của hai anh em nhà Grimm là nghiên cứu ngôn ngữ học, đặc biệt là công việc xác định những tính chất của ngôn ngữ và văn hóa của nước Đức mới được hình thành. Hai người đã soạn bộ từ điển tiếng Đức Deutsches Wörterbuch, tác phẩm lớn đầu tiên trong việc chuẩn hóa tiếng Đức kể từ khi Martin Luther dịch Kinh Thánh ra tiếng Đức. Đây là một bộ sách rất đồ sộ với 33 tập nặng tới 84 kg và cho đến nay vẫn được coi là một tác phẩm tham khảo quan trọng của từ nguyên học Đức.
Anh em Grimm còn nổi tiếng với việc phát triển Luật Grimm trong ngôn ngữ học.
Jacob Grimm
Jacob Ludwig Carl Grimm (4 tháng 1 năm 1785 – 20 tháng 9 năm 1863) là một nhà ngữ văn, nhà luật pháp và nhà thần thoại người Đức. Ông được biết đến như là người phát hiện ra định luật Grimm (ngôn ngữ học), đồng tác giả với anh trai Wilhelm của Deutsches Wörterbuch, tác giả của Deutsche Mythologie và, phổ biến hơn, là một trong hai người anh em nhà Grimm và là người biên tập truyện cổ Grimm.
Jacob Grimm sinh ra ở Hanau, tại Hesse-Kassel. Cha của ông, Philipp Grimm, là một luật sư, nhưng ông qua đời trong khi Jacob còn nhỏ, và mẹ ông bị bỏ lại bằng những phương tiện rất nhỏ. Em gái của mẹ anh là phụ nữ của phòng bệnh cho Landgravine của Hesse, và cô đã giúp đỡ để hỗ trợ và giáo dục nhiều gia đình của cô. Jacob được gửi tới trường công tại Kassel vào năm 1798 cùng với em trai Wilhelm (sinh ngày 24 tháng 2 năm 1786).
Năm 1802, ông theo học tại Đại học Marburg, nơi ông theo học luật, một ngành mà cha ông đã làm. Anh trai của anh ta đã gia nhập Marburg một năm sau, vừa mới hồi phục sau một cơn bệnh nặng và nặng, và cũng bắt đầu nghiên cứu luật.
Cho đến thời điểm này, Jacob Grimm chỉ bị khát khao về kiến thức, và năng lượng của ông đã không tìm ra mục tiêu vượt khỏi thực tế để có được vị trí trong cuộc sống. Động lực chính xác đầu tiên xuất phát từ các bài giảng của Friedrich Karl von Savigny, nhà nghiên cứu về luật La Mã, người đầu tiên đã dạy anh ta để nhận ra ý nghĩa của việc nghiên cứu bất kỳ khoa học nào, như Wilhelm Grimm tự nói trong lời nói đầu của Deutsche Grammatik). Các bài giảng của Savigny cũng đánh thức ông ta một tình yêu để điều tra lịch sử và cổ xưa, tạo thành cấu trúc của tất cả các tác phẩm của ông. Hai người đàn ông đã làm quen với nhau, và trong thư viện lưu trữ đầy đủ của Savigny Grimm lần đầu tiên chuyển lá bài báo của Bodmer về những chiếc minnesingers ở Trung Cao và các bài báo sớm khác, và cảm thấy khao khát mong muốn thâm nhập vào những điều mơ hồ và một nửa – những bí ẩn của ngôn ngữ của họ.
Vào đầu năm 1805, ông nhận được lời mời từ Savigny, người đã chuyển đến Paris, giúp đỡ ông trong tác phẩm văn học của mình. Grimm đã vượt qua một thời gian rất vui vẻ ở Paris, tăng cường hương vị của mình cho các văn học của thời Trung Cổ bằng những nghiên cứu của ông ở các thư viện Paris. Vào cuối năm, anh trở về Kassel, nơi mẹ và Wilhelm đã định cư, sau khi học xong. Năm sau, anh ta nhận được một vị trí trong văn phòng chiến tranh với mức lương rất nhỏ là 100 thaler. Một trong những phàn nàn của anh ta là anh ta phải trao đổi bộ váy thời trang của Paris cho một bộ đồng phục cứng và dây tóc. Nhưng ông đã có thời gian giải trí đầy đủ để theo đuổi nghiên cứu của mình.
Wilhelm Grimm
Wilhelm Carl Grimm (cũng gọi là Karl; 24 tháng 2 năm 1786 – 16 tháng 12 năm 1859) là một tác giả người Đức, ông cùng với người anh của mình Jacob Grimm được gọi chung là anh em nhà Grimm. Wilhelm sinh ra ở Hanau, ở Hesse-Kassel. Năm 1803, anh bắt đầu học luật tại Đại học Marburg, một năm sau khi anh trai Jacob của ông bắt đầu ở đó. Hai anh em đã sống cả cuộc đời của họ gần nhau. Trong những ngày học, họ có một cái giường và một cái bàn giống nhau; Lúc là sinh viên, họ có hai giường và hai bàn trong cùng một phòng. Họ luôn sống dưới một mái nhà và có sách và đồ đạc chung
Năm 1825, Wilhelm 39 tuổi kết hôn với con gái của dược sĩ Henriette Dorothea Wild, còn được gọi là Dortchen. Cuộc hôn nhân của Wilhelm đã không làm thay đổi sự hòa hợp của anh em. Richard Cleasby đã thăm hai anh em và quan sát „cả hai cùng sống trong cùng một ngôi nhà, và trong sự hòa hợp và cộng đồng như vậy mà hầu như họ tưởng tượng những đứa con là tài sản chung“ Wilhelm và Henriette có bốn người con với nhau: (3 tháng 4 năm 1826 đến ngày 15 tháng 12 năm 1826), Herman Friedrich (6 tháng 1 năm 1828 – 16 tháng 6 năm 1901), Rudolf Georg (31 tháng 3 năm 1830 – 13 tháng 11 năm 1889), và Barbara Auguste Luise Pauline Marie (21 tháng 8 năm 1832 – 9 tháng 2 năm 1919).
Nhân vật của Wilhelm là một sự tương phản hoàn toàn với cái anh của anh ta. Khi còn là một cậu bé, anh khỏe mạnh và khỏe mạnh, nhưng khi lớn lên, anh đã trải qua một căn bệnh nặng và kéo dài khiến anh yếu đi trong suốt khoảng đời còn lại. Anh ta có trí lực tràn đầy sức sống hơn anh trai của mình, và anh ta ít có tinh thần điều tra, chỉ muốn giới hạn mình trong một phạm vi giới hạn và chắc chắn. Ông sử dụng tất cả những gì mang trực tiếp vào nghiên cứu của mình và bỏ qua phần còn lại. Những nghiên cứu này gần như luôn luôn có tính văn học.
Wilhelm đã thích thú âm nhạc, mà anh trai của ông đã có một ý thích vừa phải, và ông đã có một món quà đặc biệt của truyện kể. Cleasby liên quan đến việc „Wilhelm đã đọc một loại mưu mẹo viết bằng phương ngữ Frankfort, miêu tả những người ‚malheurs‘ của một thương gia giàu có Frankfort trong một chuyến đi dã ngoại vào chủ nhật. Cleasby miêu tả anh như một „anh chàng vui vẻ, vui vẻ“. Anh đã được tìm kiếm nhiều trong xã hội, nơi anh thường xuyên lui tới hơn anh trai.
Một bộ sưu tập truyện cổ tích lần đầu tiên được xuất bản năm 1812 bởi anh em nhà Grimm, được biết bằng tiếng Anh như truyện cổ tích của Grimms ‚Fairy Tales. Từ năm 1837-1841, anh em Grimm cùng với 5 giáo sư của họ tại Đại học Göttingen thành lập nhóm Göttinger Sieben (The Göttingen Seven). Họ phản đối chống lại Ernst August, Vua Hannover, người mà họ cáo buộc vi phạm hiến pháp. Cả bảy người đều bị nhà vua đuổi. Wilhelm Grimm qua đời tại Berlin khi bị nhiễm trùng ở tuổi 73.